Đi tháo vòng tránh thai, bác sĩ khuyên tôi nên ly hôn với chồng sau khi nghe lý do

Lời nói bác sĩ khiến tôi bỗng nhận ra những điều mà bấy lâu nay mình đã cố chối bỏ.

Tôi kết hôn khi chỉ vừa ngoài đôi mươi, chồng hơn tôi nhiều tuổi và từ lâu đã quen với lối sống gia trưởng. Khi lấy anh, tôi đã biết rõ điều đó, nhưng vì yêu nên tôi chấp nhận, luôn cố gắng giữ gìn hạnh phúc gia đình và lắng nghe những gì anh muốn. Tôi tin rằng với tình cảm chân thành của mình, mọi sự khó khăn có thể vượt qua. Nhưng hiện thực lại không như những gì tôi từng tưởng tượng.

Sau cưới, tôi làm gì cũng hỏi ý kiến anh, từ lựa chọn đồ ăn, cách chăm con, đến cách tôi ăn mặc, anh đều muốn quyết định. Lần đầu tiên anh lớn tiếng với tôi, tôi giật mình nhưng tự an ủi rằng đó chỉ là do áp lực công việc. Nhưng dần dần, những lời trách móc, chỉ trích trở thành thường nhật. Có những lần, trong cơn tức giận, anh không ngần ngại ra tay, và tôi lại im lặng chịu đựng, hy vọng rằng ngày mai mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.

Nhiều lần tôi cố gắng chịu đựng chồng. (Ảnh minh họa)

Sau khi sinh 2 con, tôi quyết định đặt vòng tránh thai. Tôi nghĩ rằng, với 2 đứa nhỏ và áp lực kinh tế hiện tại, đó là giải pháp tốt nhất. Ngày đi đặt vòng về, tôi cố giải thích với anh rằng tôi không muốn vỡ kế hoạch và phải tập trung chăm lo cho gia đình, nhưng anh không tin. Anh cho rằng tôi làm vậy vì đang có ai khác bên ngoài, sợ sẽ lỡ mang thai nên mới vội vã đi tránh thai. Những lời buộc tội vô lý của anh như xát muối vào trái tim tôi. Tôi vừa đau đớn, vừa bất lực, và cũng chẳng biết mình có thể tiếp tục chịu đựng đến khi nào.

Sáng hôm sau, tôi quyết định đi tháo vòng. Ngày đi đặt vòng đã đau đớn lắm rồi, nhưng tôi nghĩ nếu tháo vòng có thể xoa dịu sự nghi ngờ của anh và mang lại bình yên cho gia đình, tôi sẽ chấp nhận. Tại phòng khám, khi bác sĩ hỏi tôi lý do muốn tháo vòng ngay sau khi vừa đặt, tôi không kiềm được nước mắt mà kể lại câu chuyện về cuộc sống của mình. Tôi kể về những tổn thương không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần. Tôi nói với bác sĩ rằng mình đã cạn kiệt sức lực và hy vọng.

Bác sĩ ngồi nghe tôi, ánh mắt xót xa và cho rằng chuyện đặt vòng hay tháo vòng là quyết định của bản thân tôi, vì cơ thể và sức khỏe của tôi. Bà khuyên tôi nghĩ kỹ về cuộc sống hiện tại và về những gì tôi thật sự cần cho mình.“Một người đàn ông không trân trọng sự hy sinh của em, chỉ ích kỷ cho bản thân, có đáng để em tiếp tục không?”– bác sĩ hỏi, câu hỏi đó làm tôi lặng người.

Tôi bước ra khỏi phòng khám, lòng ngổn ngang nhưng sáng tỏ hơn bao giờ hết. Lời bác sĩ nói không phải để thúc giục tôi bỏ chồng mà để nhắc nhở tôi về giá trị của bản thân. Tôi nhận ra rằng, tháo vòng hay không không phải là cách để cứu vãn cuộc hôn nhân này, mà điều tôi thực sự cần là một cuộc sống tự do và tôn trọng lẫn nhau.

Tôi quyết định giữ lại vòng tránh thai. Không phải vì muốn bảo vệ hay níu kéo, mà để bảo vệ chính mình, để hiểu rằng tôi cũng xứng đáng với một cuộc sống bình yên và tự do, một cuộc sống mà mình có quyền quyết định cho bản thân. Đôi khi, dũng cảm để tự bảo vệ bản thân còn khó hơn nhiều so với việc chấp nhận chịu đựng. Nhưng tôi tin rằng, đó là lựa chọn đúng đắn, không chỉ cho tôi, mà còn cho tương lai của các con tôi.

Theo Thy Dung/Đời sống gia đình