Tôi và Lan là bạn thân từ hồi cấp ba. Chúng tôi từng chia sẻ với nhau mọi niềm vui, nỗi buồn, từ chuyện học hành đến tình yêu. Khi tôi thông báo sẽ cưới, Lan là một trong những người đầu tiên tôi mời. Cô ấy cười tươi qua điện thoại, bảo rằng nhất định sẽ đến dự và “hét” thật to để chúc phúc cho tôi. Tôi cũng háo hức chờ ngày được gặp lại bạn thân trong dịp trọng đại của mình.
Đến ngày cưới, tôi bận rộn tiếp khách, nhưng vẫn để ý tìm Lan trong đám đông. Cuối cùng, tôi thấy cô ấy bước vào, ăn mặc xinh xắn, tay dắt theo cậu con trai chừng 4 tuổi, còn chồng cô ấy thì bế đứa con nhỏ hơn, mới hơn 1 tuổi. Tôi hơi ngạc nhiên vì không ngờ Lan lại dẫn cả gia đình theo. Dù sao thì tôi vẫn vui, nghĩ rằng bạn thân đến chung vui là quý rồi.

Khi tiệc bắt đầu, tôi để ý thấy Lan và chồng con ngồi chiếm hẳn ba ghế ở bàn tiệc. Mọi người xung quanh có vẻ hơi khó chịu vì chỗ ngồi vốn đã được sắp xếp kín. Tôi không để tâm lắm, chỉ cười trừ và bảo nhân viên nhà hàng kê thêm ghế. Dù sao, ngày vui của mình, tôi không muốn để chuyện nhỏ làm mất không khí.
TiệC tan, lúc mở phong bì mừng cưới, tôi thấy phong bì của Lan ghi tên cả gia đình cô ấy. Mở ra, bên trong là 500 nghìn đồng. Tôi thoáng chững lại. Không phải tôi tính toán, nhưng ở quê tôi, một suất ăn cưới đã hơn 300 nghìn một người, chưa kể trẻ em tuy không tính suất đầy nhưng cũng tốn thêm chút chi phí. Cả nhà Lan đi ba người, ngồi ba chỗ, mà chỉ mừng 500 nghìn, tôi không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Dù vậy, tôi tự nhủ chắc Lan cũng có khó khăn gì đó, nên không tiện hỏi.
Vài ngày sau, tôi gọi điện cảm ơn Lan vì đã đến dự. Cô ấy vui vẻ kể chuyện con nhỏ quấy khóc trong tiệc, rồi bảo: “Cưới vui quá, tao định mừng nhiều hơn nhưng tháng này hơi kẹt.” Tôi cười xòa, bảo không sao, nhưng trong lòng vẫn còn chút lấn cấn. Bạn thân bao năm, tôi không mong gì vật chất, chỉ là cách Lan làm khiến tôi tự hỏi, liệu tình bạn của chúng tôi có còn như trước nữa không.