Ngày tôi lên xe hoa, ai cũng chúc phúc, chỉ riêng trong lòng tôi bất an khi nhận được một gói quà lạ. Bên trong là một chiếc khăn lụa quen thuộc cùng tờ giấy nhỏ gọn ghẽ:
“Anh hẹn em 9h tối nay ở khách sạn cũ, không đến thì chồng em ngày mai sẽ nhận được một bức ảnh.”
Tôi chết lặng. Chữ viết ấy, cách xưng hô ấy… chỉ có thể là người yêu cũ – kẻ đã từng gắn bó sâu đậm với tôi, nhưng chia tay trong nỗi hận thù vì một bí mật mà chưa ai biết.
9 giờ… ở khách sạn cũ… Đó là nơi ngày xưa tôi và anh ta từng hẹn hò lén lút. Trong đầu tôi dồn dập câu hỏi:
Anh ta giữ bức ảnh nào?
Liệu có phải tấm hình ngày trước tôi lỡ để anh ta chụp, mà nếu chồng tôi biết, cả cuộc hôn nhân này sẽ sụp đổ ngay?
Tôi ngồi trong phòng cưới mới, ngoài kia chồng vẫn vui vẻ tiếp khách, nào hay biết vợ mình đang bị đe dọa. Tay tôi run rẩy, điện thoại hiện 8:30 tối. Tim tôi đập thình thịch: nếu tôi đến, sẽ rơi vào bẫy. Nếu tôi không đến, anh ta chắc chắn sẽ tung bức ảnh.
Tôi đứng dậy, khoác vội chiếc áo khoác mỏng, định ra ngoài thì chợt nghe tiếng chồng gọi với theo:
– Em đi đâu giờ này?
Tôi sững người. Nếu nói dối, liệu anh có nghi? Còn nếu nói thật, chắc chắn sóng gió ập đến…
Tôi quay lại, cố nở nụ cười bình thản:
– Em… hơi mệt, muốn ra ngoài hít thở chút thôi.
Chồng nhìn tôi chốc lát rồi gật đầu, nhưng ánh mắt như muốn dò xét. Tôi đi nhanh ra cửa, lòng ngổn ngang. Kim đồng hồ cứ nhích dần, 8 giờ 55.
Khách sạn cũ nằm ở cuối con phố quen thuộc. Tôi đứng trước cửa, tim đập loạn nhịp. Đi vào là lao vào nguy hiểm, nhưng không đi thì cuộc đời tôi coi như xong.
Tôi hít một hơi thật sâu, bước vào. Phòng 305 – nơi tôi và anh ta từng có những ngày bí mật. Tôi gõ nhẹ. Cửa mở, anh ta đứng đó, vẫn nụ cười nửa miệng quen thuộc.
– Anh biết chắc em sẽ đến. – Anh ta nói, giọng đầy tự tin.
Tôi run run:
– Anh muốn gì?
Anh ta giơ điện thoại, trên màn hình hiện một bức ảnh… chính là tôi, năm ấy trong căn phòng này, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt ngây dại. Nếu bức ảnh ấy lọt vào tay chồng tôi, tất cả sẽ tan nát.
– Em ngoan ngoãn nghe lời anh, thì bức ảnh này sẽ biến mất. – Hắn ta nói chậm rãi, bước lại gần.
Tôi lùi lại, toát mồ hôi lạnh:
– Anh muốn tiền? Tôi có thể đưa.
– Không. Anh muốn… em.
Không gian như nghẹt thở. Tôi chưa kịp phản ứng thì điện thoại tôi rung lên – tin nhắn từ chồng:
“Sao em còn chưa về? Anh đang đợi.”
Tôi sững người, bàn tay run rẩy siết chặt điện thoại. Trong thoáng chốc, một ý nghĩ lóe lên: Hoặc tôi im lặng chịu nhục, hoặc phải liều một phen lật ngược thế cờ.
Tôi ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, lần đầu tiên không còn sợ hãi:
– Anh chắc chồng tôi sẽ không biết à? Nếu tôi bấm nút gọi video ngay lúc này, anh nghĩ ai sẽ mất mặt trước?
Ánh mắt hắn tối sầm lại…
Hắn khựng lại vài giây, nhưng rồi nhếch môi cười lạnh:
– Em nghĩ anh không tính trước à? Nếu bây giờ em gọi, em chịu thiệt trước. Em giải thích sao được chuyện em đứng ở đây, ngay trong căn phòng này?
Tôi nghẹn họng. Hắn nói đúng. Dù chưa làm gì, chỉ riêng việc tôi có mặt tại khách sạn này thôi cũng đủ để chồng tôi nghi ngờ cả đời.
Hắn tiến sát hơn, giọng khàn khàn:
– Anh không cần nhiều, chỉ một lần này thôi. Sau đó anh sẽ biến mất, coi như chưa từng tồn tại.
Tôi lùi đến sát tường, tim đập dồn dập. Ngay lúc ấy, điện thoại tôi lại rung lên. Lần này không phải tin nhắn, mà là cuộc gọi video từ chồng. Tôi hoảng loạn, không dám nghe. Nhưng hắn ta đã nhanh hơn, giật lấy điện thoại từ tay tôi, nhấn nút chấp nhận.
Màn hình sáng lên, gương mặt chồng hiện rõ. Anh hơi ngạc nhiên:
– Sao em… đang ở khách sạn?
Tôi chết lặng, cổ họng nghẹn lại không nói được. Hắn thì nở nụ cười đắc thắng, giơ điện thoại quay khắp phòng, như cố tình khẳng định mọi thứ.
Nhưng đúng lúc ấy, giọng chồng tôi trầm xuống, đôi mắt lóe lên sự sắc lạnh khác thường:
– Tôi biết chắc sẽ có ngày anh giở trò. Cảm ơn vì đã tự lộ mặt. Cảnh sát đang đến rồi.
Cả tôi lẫn hắn đều sững người.
Hóa ra… chồng tôi đã theo dõi từ trước. Anh đã phát hiện những tin nhắn nặc danh gửi đến điện thoại tôi, nhưng im lặng chờ đợi để nắm bằng chứng.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ mạnh, rồi tiếng bước chân dồn dập. Hắn hoảng hốt, mặt tái mét, còn tôi ngã quỵ xuống ghế, vừa sợ hãi vừa thở phào…