Hùng, một đại gia trong ngành chứng khoán, nổi tiếng không chỉ vì tài sản kếch xù mà còn bởi sự kín tiếng trong đời tư. Ở tuổi 45, anh sở hữu hàng loạt bất động sản, xe sang, và một danh mục đầu tư khiến nhiều người mơ ước. Nhưng điều khiến mọi người tò mò nhất là việc anh vẫn độc thân. Người ta đồn rằng Hùng kén chọn, rằng anh chỉ muốn tìm một người phụ nữ hoàn hảo để xứng đáng với vị trí của mình. Vậy mà, một ngày nọ, Hùng bất ngờ tuyên bố sẽ về một ngôi làng nhỏ ở miền quê để tìm vợ.
Ngôi làng ấy, nơi Hùng lớn lên trước khi rời đi lập nghiệp, là một vùng quê nghèo khó, nơi người dân sống chủ yếu bằng nghề nông. Tín Hùng về làng nhanh chóng truyền thông, tạo cả làng xôn xao. Các cô gái trẻ trong làng, ai cũng xinh đẹp, rực rỡ, đều là pháo tiêu chuẩn bị. Họ mặc áo mới, trang điểm ngọc lẫy, hy vọng lọt vào mắt xanh của Hùng. Nhưng có một người không yên đến chuyện đó – Thắm, cô gái được cả làng gọi là “xấu nhất làng”. Thắm 30 tuổi, gương mặt đầy tàn nhang, răng hô,phong cách người thấp bé, lại hay mặc những bộ đồ cũ kỹ. Cô sống kín đáo, ít nói, và thường là mọi người trong làng kích vì ngoại hình.
Ngày Hùng về làng, cả làng ra xem. Hùng bước xuống từ chiếc xe sang bóng loáng, vest lịch trưng bày, ánh mắt mờ tĩnh. Anh không tổ chức gì rang, chỉ tĩnh lặng đi một vòng quanh làng, trò chuyện với một vài người quen cũ. Các cô gái xinh đẹp ở làng cố gắng tiếp cận, nhưng Hùng chỉ cười lịch sự, không tỏ ra quá quan tâm. Đến cuối ngày, khi mọi người nghĩ rằng Hùng sẽ chọn một trong những cô gái nổi bật nhất, anh lại dừng chân trước ngôi nhà nhỏ lụp xụp của Thắm.
Thắm ngồi trước sân, vá lại chiếc áo cũ. Nhìn thấy Hùng, cô bình tĩnh dậy, trả đầu chào. Hùng Hùng cười, hỏi một số câu về cuộc sống của cô, rồi bất ngờ nói: “Tôi muốn cưới cô làm vợ.” Cả làng êm dịu. Mẹ Thắm, một người phụ nữ giải quyết nỗi đau, run hỏi lại: “Anh… anh nói thật chứ? Con tôi… nó không xứng đáng đâu.” Hùng chỉ gật đầu, khẳng định: “Tôi đã quyết định rồi.”
Tin Hùng chọn Thắm làm vợ lan ra, tạo cả làng bàn tán xồn xao. Người thì nói Hùng điên, người thì bảo chắc Thắm có “bùa mê” gì đó. Nhưng Hùng không quan tâm. Anh nhanh chóng tổ chức một đám cưới đơn giản ngay tại làng, rồi đưa Thắm về thành phố sống. Dù vậy, Thắm vẫn tính cách đơn giản, không thay đổi gì nhiều, chỉ nằm yên ở bên Hùng, chăm sóc anh từng chút một. Hùng, dù bận rộn, luôn dành thời gian cho vợ, và ai cũng thấy anh rất hạnh phúc.
Ba năm sau, Hùng ức chế qua đời vì một cơn đau tim. Cả làng một lần nữa xôn xao khi nghe tin anh để lại toàn bộ tài sản cho Thắm. Ngày công bố di chúc, luật sư của Hùng đến làng, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Ngoài tài sản kếch xù, Hùng còn để lại một lá thư tay, giải thích lý do anh chọn Thắm làm vợ.
Cả làng đi yên tĩnh khi nghe lá thư. Những người từng chế ngự Thắm giờ đây gửi xấu hổ. Hóa ra,sau quyết định bất kỳ điều lạ nào của Hùng là một câu chuyện về lòng biết ơn và tình người sâu sắc. Thắm, từ một cô gái được cả làng coi thường, giờ đây trở thành thành phụ nữ giàu có nhất vùng. Nhưng cô không kiêu ngạo. Cô dùng số tiền Hùng để lại xây dựng trường học, làm đường, giúp đỡ người nghèo ở làng, đúng như cô đã từng giúp Hùng nhiều năm trước.
Câu chuyện về Hùng và Thắm trở thành một bài học lớn cho cả làng. Vẻ đẹp bên ngoài có thể phai mờ, nhưng vẻ đẹp của tâm hồn sẽ trường tồn mãi. Và đôi khi, những điều kỳ lạ nhất lại ẩn chứa những lý do cảm động nhất.