Hành lang bệnh viện trắng toát, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí khiến lòng tôi nặng trĩu. Tôi bước chậm rãi, từng bước chân như giẫm lên quãng đời đã qua. Ở tuổi 70, tôi chưa từng nghĩ có ngày mình lại nằm trên giường bệnh thế này, nhìn ra ngoài cửa sổ để ngẫm nghĩ về cuộc đời.
Tôi đổ bệnh đột ngột, phải nhập viện điều trị dài ngày. Chi phí thuốc men, giường bệnh không hề nhỏ, và trong hoàn cảnh này, con cái chính là chỗ dựa duy nhất của tôi. Con trai tôi đã góp 30 triệu để lo viện phí, còn con gái chỉ có thể góp 8 triệu. Nếu xét về số tiền, rõ ràng con trai đã đóng góp nhiều hơn. Nhưng trong lòng tôi, số tiền 600 triệu sắp nhận được từ đền bù giải phóng mặt bằng đã có người thừa hưởng.
Tôi hiểu rằng số tiền 30 triệu không phải là con trai tôi không thương tôi, mà vì cuộc sống của nó cũng chẳng dễ dàng gì. Nó đã có gia đình riêng, có hai đứa con nhỏ, công việc không quá dư dả, lại phải gồng gánh chi tiêu đủ đường. Từ ngày lấy vợ, nó đã trở thành một người đàn ông trụ cột, không còn là cậu bé hay nhõng nhẽo trong vòng tay tôi nữa. Gánh nặng gia đình khiến nó lúc nào cũng bận rộn, vất vả, tôi hiểu điều đó. 30 triệu kia không phải là số tiền nhỏ đối với nó, tôi biết đó là cả sự cố gắng và tấm lòng của con trai dành cho tôi.
Còn con gái tôi, nó chỉ góp được 8 triệu. Nghe qua, số tiền này quá nhỏ so với 30 triệu của anh trai nó, nhưng tôi biết đó là tất cả những gì con bé có thể dành cho tôi. Nó lấy chồng xa, sống ở nhà chồng chẳng dễ dàng gì. Đồng lương ít ỏi chỉ đủ chi tiêu cho bản thân, hơn nữa mẹ chồng cũng không mấy yêu thương, nên cuộc sống của con bé luôn dè dặt, tằn tiện từng chút một. Nhưng dù tiền ít, nó vẫn đến thăm tôi mỗi ngày, mang theo những món ăn do chính tay nó nấu, ngồi bên tôi hàng giờ để trò chuyện, kể cho tôi nghe những chuyện bên ngoài.
Nhiều đêm, tôi nằm trên giường bệnh mà suy nghĩ. Tiền bạc quan trọng thật, nhưng tình cảm con cái dành cho mình lại càng quý giá hơn. Tôi không hề trách con trai vì nó ít đến thăm, vì tôi hiểu nó bận rộn. Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận rằng, sự quan tâm, chăm sóc hàng ngày của con gái chính là thứ giúp tôi có thêm nghị lực để chống chọi với bệnh tật.
Ảnh minh họa
Sau nhiều đêm trăn trở, tôi quyết định để lại toàn bộ số tiền 600 triệu đồng sắp nhận được cho con gái.
Có thể nhiều người sẽ bảo tôi thiên vị, rằng con trai đã bỏ ra nhiều hơn thì đáng ra nó phải nhận được nhiều hơn. Nhưng tôi có lý do riêng của mình. Con trai tôi, dù cuộc sống không quá dư dả nhưng vẫn ổn định, có vợ con, có công việc. Còn con gái tôi, nó đang đối mặt với nhiều thử thách hơn. Nó từng có ước mơ khởi nghiệp, muốn mở một tiệm nhỏ để tự chủ tài chính, nhưng vì thiếu vốn, vì không được nhà chồng ủng hộ nên đành gác lại. Tôi biết nó buồn lắm, nhưng nó chẳng bao giờ dám than thở với tôi. Nó luôn cười, luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi là mẹ, tôi hiểu con mình hơn ai hết.
Số tiền 600 triệu này, tôi muốn dùng để giúp con gái có cơ hội làm lại, có thể thực hiện ước mơ của mình. Tôi muốn nó có được sự độc lập tài chính, có tiếng nói trong gia đình chồng, không còn phải cam chịu hay nhẫn nhịn quá nhiều nữa.
Nhiều người bảo tôi rằng con gái lấy chồng rồi, tài sản nên để lại cho con trai. Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Đối với tôi, con nào cũng là con, và ai cần giúp đỡ hơn thì tôi sẽ giúp người đó trước. Tôi biết con trai tôi hiểu chuyện, nó sẽ không trách tôi vì điều này.
Tôi không thiên vị ai cả, chỉ là tôi thấy lúc này con gái cần tôi hơn. Con trai tôi sẽ hiểu điều đó.
Tôi nhớ ngày còn nhỏ, tôi vẫn thường dạy con rằng gia đình là bến đỗ, là nơi dù có ra sao cũng sẽ luôn che chở, bao bọc cho nhau. Giờ đây, tôi muốn chính mình thực hiện điều đó. Tôi muốn con gái biết rằng, dù cuộc sống có khó khăn thế nào, vẫn luôn có mẹ đứng phía sau.
Khi tôi thông báo quyết định của mình, con trai tôi im lặng hồi lâu rồi gật đầu. Nó nói rằng nó hiểu và tôn trọng quyết định của tôi. Nó còn bảo, chỉ cần tôi khỏe lại, chuyện tiền bạc không quan trọng. Tôi nhìn con trai mà trong lòng dâng lên một niềm tự hào. Nó trưởng thành thật rồi, nó hiểu chuyện hơn tôi nghĩ.
Còn con gái tôi, khi biết chuyện, nó bật khóc. Nhưng tôi biết, đó không phải là nước mắt vì số tiền, mà là nước mắt vì hạnh phúc, vì nó cảm nhận được tình yêu thương tôi dành cho nó. Nó nắm lấy tay tôi, nghẹn ngào nói: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không phụ lòng mẹ.”
Cuộc đời này ngắn ngủi lắm, ai cũng muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con cái mình. Tôi không phải là người mẹ thiên vị, mà tôi chỉ muốn giúp đỡ đứa con đang cần hơn vào lúc này. Tôi tin rằng sau này, khi tôi không còn nữa, các con tôi vẫn sẽ yêu thương nhau, không vì chuyện tiền bạc mà mất đi tình cảm gia đình.
Tiền bạc có thể mất đi, nhưng tình cảm gia đình thì luôn còn đó. Và tôi tin rằng, dù để lại tài sản cho ai, điều quan trọng nhất vẫn là tình yêu thương mà chúng tôi dành cho nhau.
https://www.webtretho.com/p/toi-nam-vien-con-trai-chi-30-trieu-va-con-gai-chi-8-trieu-toi-quyet-din-de-lai-tai-san-cho-con-gai