Tôi về nhà chồng mới đúng 7 ngày. Còn chưa kịp quen nếp sống, chưa kịp được một ngày làm vợ đúng nghĩa, đã phải lao vào hầu hạ hết họ hàng bên chồng. Người thì nhờ nấu cơm, người thì sai đi dọn dẹp, rồi chẳng hiểu sao lại đùng một cái:
– “Nhà có giỗ to, con dâu mới lo 50 mâm cỗ cho họ hàng!”
Tôi chết điếng, 50 mâm, tôi nào phải đầu bếp chuyên nghiệp? Nhưng không làm thì bị mang tiếng dâu mới lười biếng. Thế là tôi cắn răng, mồ hôi mồ kê, tay rớm máu vẫn hì hục làm.
Vậy mà món nào bưng ra cũng bị chê. Người bảo mặn, kẻ chê nhạt, có người còn cười khẩy:
– “Con dâu nhà này thế này thì mất mặt với thiên hạ.”
Tôi nuốt nước mắt. Nhưng tôi không ngu. Tôi im lặng chịu nhục trọn 7 ngày, rồi chờ đến hôm giỗ đông đủ nhất, tất cả họ hàng ngồi kín sân. Tôi mới đứng dậy, dõng dạc nói:
– “Hôm nay, ngoài phần cỗ, con có việc muốn mời bố mẹ đẻ con sang. Xin họ hàng làm chứng.”
Chồng và cả nhà chồng sững sờ. Chưa ai kịp phản ứng thì bố mẹ tôi bước vào, tay chỉ cầm đúng 3 nải chuối xanh. Tôi mời ông bà ngồi, rồi quay sang họ hàng mà nói:
– “Đây là toàn bộ sính lễ nhà chồng đưa để cưới con. Ngoài 3 nải chuối xanh hôm nay mang trả, nhà con chưa từng nhận thêm một đồng nào. Thế mà vừa cưới con về đã bắt hầu hạ, sai bảo, coi con như kẻ làm công.”
Cả sân ồ lên. Bố tôi đập bàn quát lớn:
– “Con gái tôi đâu phải osin! Nếu chỉ đáng giá 3 nải chuối xanh thì hôm nay tôi xin trả lại. Coi như hôn nhân này chấm dứt tại đây!”
Tôi rút trong người ra một tờ giấy đã ký sẵn, ngẩng cao đầu đọc to:
– “Đơn ly hôn, con đã chuẩn bị từ ngày thứ ba làm dâu. Nay chính thức trao cho chồng.”
Không khí im phăng phắc. Họ hàng nhìn nhau lúng túng, rồi từng người một lặng lẽ bỏ về. Còn chồng tôi mặt cắt không còn giọt máu, nhà chồng sững sờ chẳng nói được câu nào.
Cả đời họ không ngờ, cô dâu mới 7 ngày lại có thể ra đi trong tư thế ngẩng cao đầu như vậy…